Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013
In:
Colors of Life
Tản Mạn Tháng 8
Lại thêm 1 dấu chấm nữa......rõ hơn, dứt khoát hơn!
Ngoài kia từng giọt cafe vẫn rơi, thầm ước được là giọt cafe ấy, nhỏ giọt, rơi xuống, tan ra.......đừng quên gió, gió làm cafe rơi nhanh hơn.....làm cafe tan nhanh hơn....
Hôm nay chuột lại chầm chậm chạy trên bảng trắng, chạy để mang theo nhưng nỗi niềm, mỗi ngày đều mang mà sao vẫn còn nhiều đến thế, giàu rồi, giàu to rồi.......vì thế, hãy để nó mang đi nhé, được ngần nào, tốt ngần ấy....!!
Có tiếng mưa rơi, giọt mưa vô hình, giọt mưa đủ mặn để làm xót xa nhưng lại không đủ để xóa đi sự vô vị......cần điều gì hơn thế nữa, đợi đến khi khoác lên mình chiếc chăn cuối ngày, để nhắm mắt, để cafe kéo vào màn đêm ấy và không nghĩ, không buồn nữa.....
Rồi sẽ mưa hay sẽ nắng............................?
Cảm giác ấy lại ùa về, khi đứng trước 1 không gian bao la, ngồi, đờ đẫn, mặc mọi ánh nhìn, mặc thời gian, mặc gió, mặc cho cuộc sống vẫn nhảy múa trước mắt, nhìn mà không nhìn, nghe mà không nghe, cứ lặng yên như thế......ngẫm nghĩ vẩn vơ, mất 1 chút thời gian để mua 1 khoảnh khắc yên bình. Đáng giá!
Lại 1 cái kết không hậu.........câu chuyện đến giờ sao buồn quá, nghĩ lại đã không làm đúng cách, không chọn lựa sáng suốt, tự chuốc ưu phiền, tự khoác lên người 1 màu ảm đạm..........muốn gấp lại, muốn giở thật nhanh các trang sách, nhưng không được, qui tắc không cho, can đảm không có.......bất lực!
Mưa nhé, khó đấy , cố sẽ được, nhưng không muốn..........Mưa rơi nhưng lại đọng lại nơi đó, không mất đi được, rồi 1 ngày bốc hơi, 1 ngày ngưng tụ, 1 ngày thăng hoa và nhiều ngày rơi xuống......lúc ấy còn có thể cố nữa không?
Vậy nắng đi, nắng sáng sủa, tươi mới, nắng nghị lực, nắng mạnh mẽ. Cũng không xong, giả tạo quá, quãng đường còn dài, còn cần nhiều cái nắng giả tạo ấy, nên tiết kiệm để dùng dần......
Thêm 1 dấu chấm nữa cho lựa chọn lần này.
Hôm nay mới phát hiện ra 1 điều, trước đến giờ bàn tay ấy vẫn cố với, càng với càng xa, xa dần, xa dần, đến bây giờ, trong không gian mịt mờ ấy, mắt nhìn không rõ, tai nghe không thông, mệt mỏi, mới nhận ra tay mình thật nhỏ bé, quá nhỏ để với được, để giữ được, để nắm chặt lại.......không bảo vệ được điều quí giá, không còn những bí mật...........cạn kiệt niềm tin, cạn kiệt hi vọng
Ước được là ngày mai, đừng là hôm nay, càng không phải hôm qua, dẫu mù mịt, dẫu không phải gram xanh ưa thích, nhưng hãy là ngày mai, hãy là đoạn kết, sợ chờ đợi, sợ nghe tiếng thời gian chạy trong đầu.......
Dừng chưa.......mệt chưa...............nhẹ nhàng chưa?
Chiếc bóng đổ trên tấm gương trần, rõ ràng rất nhẹ mà lại rất nặng, vậy là vẫn còn đó, vẫn chưa thoát ra khỏi mê cung....
Hay là cũng vỡ, vỡ đi rồi tan ra, giống như ước mơ ngày ấy, cũng đã rất kiên cường nhưng kết quả vẫn chẳng khác gì....giá mà được như thế, tiếc rằng quá trớ trêu, ước mơ thì cố giữ mà vẫn vỡ, còn hiện thực cố để vỡ thì .................vậy đấy!
Chấm dứt ở đây nhé, hay vẫn cố chấp để đợi đến ngày ấy, đợi đến khi nhìn thấy giàn hoa tung bay trong gió, thấy nụ cười hòa với nắng, thấy vạt trắng buộc chặt tay thì mới thôi. Mà kệ đi, sao cũng được, dẫu sao giờ cũng chẳng còn sức mà lựa chọn........
Càng lớn càng thấy ngày xưa thật nực cười
Càng lớn càng thấy những ước mơ quá khứ quả ngu ngốc
Càng lớn càng thấy mình đã hi vọng quá nhiều............
.........................thấy thất vọng ngày hôm nay vẫn chưa phải là điểm cuối
.........................thấy buồn hơn.............mệt mỏi hơn
.........................và mong ngày mai đến nhanh hơn......
Càng lớn càng thấy....................ngày xưa, nơi ấy, lúc ấy.......chính là quãng thời gian đẹp nhất!
Vậy là mặt trời dần khuất dạng, bóng tối bắt đầu buông mình, lan tỏa đến tất cả mọi nơi....
Bóng tối mạnh mẽ, bí ẩn,lạnh lùng và cô độc.
Trong ánh sáng, mọi thứ quá rõ ràng, nên đôi khi, ta phải giấu đi một phần con người. Còn trong bóng tối, ta ko cần phải che giấu điều gì cả. Ta sống với con người thật của ta, có thể nắng, có thể mưa, ko bị ai đánh giá, bình phẩm.
Trong bóng tối ta hay cảm thấy cô đơn. Nhưng với những người đã từng phải gặm nhấm nỗi đau tình yêu, thì sự cô đơn của bóng tối thật nhẹ nhàng và thoải mái...................
Ta biết đêm nay.........bóng tối lại về........giọt cafe lại rơi....những kẻ cô độc, những kẻ lang thang.....
Ta, gió, và bóng tối.................như vậy nhé!!
Ngoài kia từng giọt cafe vẫn rơi, thầm ước được là giọt cafe ấy, nhỏ giọt, rơi xuống, tan ra.......đừng quên gió, gió làm cafe rơi nhanh hơn.....làm cafe tan nhanh hơn....
Hôm nay chuột lại chầm chậm chạy trên bảng trắng, chạy để mang theo nhưng nỗi niềm, mỗi ngày đều mang mà sao vẫn còn nhiều đến thế, giàu rồi, giàu to rồi.......vì thế, hãy để nó mang đi nhé, được ngần nào, tốt ngần ấy....!!
Có tiếng mưa rơi, giọt mưa vô hình, giọt mưa đủ mặn để làm xót xa nhưng lại không đủ để xóa đi sự vô vị......cần điều gì hơn thế nữa, đợi đến khi khoác lên mình chiếc chăn cuối ngày, để nhắm mắt, để cafe kéo vào màn đêm ấy và không nghĩ, không buồn nữa.....
Rồi sẽ mưa hay sẽ nắng............................?
Cảm giác ấy lại ùa về, khi đứng trước 1 không gian bao la, ngồi, đờ đẫn, mặc mọi ánh nhìn, mặc thời gian, mặc gió, mặc cho cuộc sống vẫn nhảy múa trước mắt, nhìn mà không nhìn, nghe mà không nghe, cứ lặng yên như thế......ngẫm nghĩ vẩn vơ, mất 1 chút thời gian để mua 1 khoảnh khắc yên bình. Đáng giá!
Lại 1 cái kết không hậu.........câu chuyện đến giờ sao buồn quá, nghĩ lại đã không làm đúng cách, không chọn lựa sáng suốt, tự chuốc ưu phiền, tự khoác lên người 1 màu ảm đạm..........muốn gấp lại, muốn giở thật nhanh các trang sách, nhưng không được, qui tắc không cho, can đảm không có.......bất lực!
Mưa nhé, khó đấy , cố sẽ được, nhưng không muốn..........Mưa rơi nhưng lại đọng lại nơi đó, không mất đi được, rồi 1 ngày bốc hơi, 1 ngày ngưng tụ, 1 ngày thăng hoa và nhiều ngày rơi xuống......lúc ấy còn có thể cố nữa không?
Vậy nắng đi, nắng sáng sủa, tươi mới, nắng nghị lực, nắng mạnh mẽ. Cũng không xong, giả tạo quá, quãng đường còn dài, còn cần nhiều cái nắng giả tạo ấy, nên tiết kiệm để dùng dần......
Thêm 1 dấu chấm nữa cho lựa chọn lần này.
Hôm nay mới phát hiện ra 1 điều, trước đến giờ bàn tay ấy vẫn cố với, càng với càng xa, xa dần, xa dần, đến bây giờ, trong không gian mịt mờ ấy, mắt nhìn không rõ, tai nghe không thông, mệt mỏi, mới nhận ra tay mình thật nhỏ bé, quá nhỏ để với được, để giữ được, để nắm chặt lại.......không bảo vệ được điều quí giá, không còn những bí mật...........cạn kiệt niềm tin, cạn kiệt hi vọng
Ước được là ngày mai, đừng là hôm nay, càng không phải hôm qua, dẫu mù mịt, dẫu không phải gram xanh ưa thích, nhưng hãy là ngày mai, hãy là đoạn kết, sợ chờ đợi, sợ nghe tiếng thời gian chạy trong đầu.......
Dừng chưa.......mệt chưa...............nhẹ nhàng chưa?
Chiếc bóng đổ trên tấm gương trần, rõ ràng rất nhẹ mà lại rất nặng, vậy là vẫn còn đó, vẫn chưa thoát ra khỏi mê cung....
Hay là cũng vỡ, vỡ đi rồi tan ra, giống như ước mơ ngày ấy, cũng đã rất kiên cường nhưng kết quả vẫn chẳng khác gì....giá mà được như thế, tiếc rằng quá trớ trêu, ước mơ thì cố giữ mà vẫn vỡ, còn hiện thực cố để vỡ thì .................vậy đấy!
Chấm dứt ở đây nhé, hay vẫn cố chấp để đợi đến ngày ấy, đợi đến khi nhìn thấy giàn hoa tung bay trong gió, thấy nụ cười hòa với nắng, thấy vạt trắng buộc chặt tay thì mới thôi. Mà kệ đi, sao cũng được, dẫu sao giờ cũng chẳng còn sức mà lựa chọn........
Càng lớn càng thấy ngày xưa thật nực cười
Càng lớn càng thấy những ước mơ quá khứ quả ngu ngốc
Càng lớn càng thấy mình đã hi vọng quá nhiều............
.........................thấy thất vọng ngày hôm nay vẫn chưa phải là điểm cuối
.........................thấy buồn hơn.............mệt mỏi hơn
.........................và mong ngày mai đến nhanh hơn......
Càng lớn càng thấy....................ngày xưa, nơi ấy, lúc ấy.......chính là quãng thời gian đẹp nhất!
Vậy là mặt trời dần khuất dạng, bóng tối bắt đầu buông mình, lan tỏa đến tất cả mọi nơi....
Bóng tối mạnh mẽ, bí ẩn,lạnh lùng và cô độc.
Trong ánh sáng, mọi thứ quá rõ ràng, nên đôi khi, ta phải giấu đi một phần con người. Còn trong bóng tối, ta ko cần phải che giấu điều gì cả. Ta sống với con người thật của ta, có thể nắng, có thể mưa, ko bị ai đánh giá, bình phẩm.
Trong bóng tối ta hay cảm thấy cô đơn. Nhưng với những người đã từng phải gặm nhấm nỗi đau tình yêu, thì sự cô đơn của bóng tối thật nhẹ nhàng và thoải mái...................
Ta biết đêm nay.........bóng tối lại về........giọt cafe lại rơi....những kẻ cô độc, những kẻ lang thang.....
Ta, gió, và bóng tối.................như vậy nhé!!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét