Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013
In:
Đọc đâu đó viết
Để Gió Cuốn Đi
Đi Làm về tôi lang thang vào chợ mua chút đồ ăn về chuẩn bị cho bữa tối,cuộc sống xa nhà nơi chốn Hà thành khiến tự tay tôi phải làm những công việc tưởng chừng không hề đơn giản đối với 1 đứa con trai như tôi,tự nấu nướng ,chăm sóc bản thân,vì thế chuyện chợ búa đối với tôi như 1 công việc quen thộc từng ngày,từng ngày.giữa biết bao hàng quán bầy bán la liệt đồ ăn thức uống,đi theo đó là nhưng lời chào đón đon đả của mấy bà bán hàng,đảo mắt liên tục nhìn xem chợ chiều tối còn có gì bán, khuất xa xa là 1 xảo rau của bà 1 cụ, tôi tiến đến gần chưa kịp nói gì thì bà cụ đã mở lời mời " mua rau cho bà đi cháu, tối rồi bà bán rẻ cho, rau của nhà bà Trồng không có thuốc sâu đâu, " nhìn xảo rau cũng còn vài mớ tôi vội nói " để cho con hết chỗ này đi bà" bà cụ cầm cái túi bóng to cũ và nhầu, không mới như những hàng rau khác, chắc là do bà gom lại sau những lần sử dụng, đưa rau cho tôi bà còn hỏi"sao chau mua nhiều thế" tôi cười và nói " mai cháu không đi chợ được nên chau mua luôn bà ạh,tôi gửi bà cụ tiền dau rồi chào da về ,bà cụ cũng thu gọn đồ để về nhà sau buổi chợ .(hôm nay rau của bà bán hết)
Trên đường về nhà tôi lang thang từng bước chân ,thả bộ theo từng suy nghĩ về bà cụ, tôi lại nghĩ về nội tôi ở nhà,liên tưởng tới 1 câu chuyện mà tôi đã đọc trên mạng mà tôi sẽ post đưới đây,để những ai sẽ vào blog của tôi và xẽ đọc những gì tôi đang viết, và cả câu chuyện đó nữa, tôi cam đoan chắc rằng, dù bạn là ai, bạn có như thế nào thì các bạn cũng sẽ dành 1 chút time để xuy ngẫm , đôi khi giá trị của cuộc sống đơn giản chỉ là những việc nhỏ nhoi,
ngẫm đôi chút về câu nói của nhạc sĩ trịnh công sơn
" Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi"
Mua rau đi chú ơi
Ăn rau không chú ơi? Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy. - Ăn hộ tôi mớ rau…! Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. “Mình thương người thì ai thương mình” – cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã. - Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ. Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:- Rau này bà bán bao nhiêu?- Hai nghìn một mớ – Bà cụ mừng rỡ. Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.- Sao chú mua nhiều thế?- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui. Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ… -Nghỉ thế đủ rồi đấy! Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ. Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ. Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế. Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện. Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo: - Bà bán rau chết rồi.- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? – chị bán nước khẽ hỏi.- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ…!
Trên đường về nhà tôi lang thang từng bước chân ,thả bộ theo từng suy nghĩ về bà cụ, tôi lại nghĩ về nội tôi ở nhà,liên tưởng tới 1 câu chuyện mà tôi đã đọc trên mạng mà tôi sẽ post đưới đây,để những ai sẽ vào blog của tôi và xẽ đọc những gì tôi đang viết, và cả câu chuyện đó nữa, tôi cam đoan chắc rằng, dù bạn là ai, bạn có như thế nào thì các bạn cũng sẽ dành 1 chút time để xuy ngẫm , đôi khi giá trị của cuộc sống đơn giản chỉ là những việc nhỏ nhoi,
ngẫm đôi chút về câu nói của nhạc sĩ trịnh công sơn
" Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi"
Mua rau đi chú ơi
Ăn rau không chú ơi? Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy. - Ăn hộ tôi mớ rau…! Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. “Mình thương người thì ai thương mình” – cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã. - Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ. Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:- Rau này bà bán bao nhiêu?- Hai nghìn một mớ – Bà cụ mừng rỡ. Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.- Sao chú mua nhiều thế?- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui. Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ… -Nghỉ thế đủ rồi đấy! Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ. Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ. Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế. Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện. Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo: - Bà bán rau chết rồi.- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? – chị bán nước khẽ hỏi.- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ…!
Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013
In:
Colors of Life
Tản Mạn Tháng 8
Lại thêm 1 dấu chấm nữa......rõ hơn, dứt khoát hơn!
Ngoài kia từng giọt cafe vẫn rơi, thầm ước được là giọt cafe ấy, nhỏ giọt, rơi xuống, tan ra.......đừng quên gió, gió làm cafe rơi nhanh hơn.....làm cafe tan nhanh hơn....
Hôm nay chuột lại chầm chậm chạy trên bảng trắng, chạy để mang theo nhưng nỗi niềm, mỗi ngày đều mang mà sao vẫn còn nhiều đến thế, giàu rồi, giàu to rồi.......vì thế, hãy để nó mang đi nhé, được ngần nào, tốt ngần ấy....!!
Có tiếng mưa rơi, giọt mưa vô hình, giọt mưa đủ mặn để làm xót xa nhưng lại không đủ để xóa đi sự vô vị......cần điều gì hơn thế nữa, đợi đến khi khoác lên mình chiếc chăn cuối ngày, để nhắm mắt, để cafe kéo vào màn đêm ấy và không nghĩ, không buồn nữa.....
Rồi sẽ mưa hay sẽ nắng............................?
Cảm giác ấy lại ùa về, khi đứng trước 1 không gian bao la, ngồi, đờ đẫn, mặc mọi ánh nhìn, mặc thời gian, mặc gió, mặc cho cuộc sống vẫn nhảy múa trước mắt, nhìn mà không nhìn, nghe mà không nghe, cứ lặng yên như thế......ngẫm nghĩ vẩn vơ, mất 1 chút thời gian để mua 1 khoảnh khắc yên bình. Đáng giá!
Lại 1 cái kết không hậu.........câu chuyện đến giờ sao buồn quá, nghĩ lại đã không làm đúng cách, không chọn lựa sáng suốt, tự chuốc ưu phiền, tự khoác lên người 1 màu ảm đạm..........muốn gấp lại, muốn giở thật nhanh các trang sách, nhưng không được, qui tắc không cho, can đảm không có.......bất lực!
Mưa nhé, khó đấy , cố sẽ được, nhưng không muốn..........Mưa rơi nhưng lại đọng lại nơi đó, không mất đi được, rồi 1 ngày bốc hơi, 1 ngày ngưng tụ, 1 ngày thăng hoa và nhiều ngày rơi xuống......lúc ấy còn có thể cố nữa không?
Vậy nắng đi, nắng sáng sủa, tươi mới, nắng nghị lực, nắng mạnh mẽ. Cũng không xong, giả tạo quá, quãng đường còn dài, còn cần nhiều cái nắng giả tạo ấy, nên tiết kiệm để dùng dần......
Thêm 1 dấu chấm nữa cho lựa chọn lần này.
Hôm nay mới phát hiện ra 1 điều, trước đến giờ bàn tay ấy vẫn cố với, càng với càng xa, xa dần, xa dần, đến bây giờ, trong không gian mịt mờ ấy, mắt nhìn không rõ, tai nghe không thông, mệt mỏi, mới nhận ra tay mình thật nhỏ bé, quá nhỏ để với được, để giữ được, để nắm chặt lại.......không bảo vệ được điều quí giá, không còn những bí mật...........cạn kiệt niềm tin, cạn kiệt hi vọng
Ước được là ngày mai, đừng là hôm nay, càng không phải hôm qua, dẫu mù mịt, dẫu không phải gram xanh ưa thích, nhưng hãy là ngày mai, hãy là đoạn kết, sợ chờ đợi, sợ nghe tiếng thời gian chạy trong đầu.......
Dừng chưa.......mệt chưa...............nhẹ nhàng chưa?
Chiếc bóng đổ trên tấm gương trần, rõ ràng rất nhẹ mà lại rất nặng, vậy là vẫn còn đó, vẫn chưa thoát ra khỏi mê cung....
Hay là cũng vỡ, vỡ đi rồi tan ra, giống như ước mơ ngày ấy, cũng đã rất kiên cường nhưng kết quả vẫn chẳng khác gì....giá mà được như thế, tiếc rằng quá trớ trêu, ước mơ thì cố giữ mà vẫn vỡ, còn hiện thực cố để vỡ thì .................vậy đấy!
Chấm dứt ở đây nhé, hay vẫn cố chấp để đợi đến ngày ấy, đợi đến khi nhìn thấy giàn hoa tung bay trong gió, thấy nụ cười hòa với nắng, thấy vạt trắng buộc chặt tay thì mới thôi. Mà kệ đi, sao cũng được, dẫu sao giờ cũng chẳng còn sức mà lựa chọn........
Càng lớn càng thấy ngày xưa thật nực cười
Càng lớn càng thấy những ước mơ quá khứ quả ngu ngốc
Càng lớn càng thấy mình đã hi vọng quá nhiều............
.........................thấy thất vọng ngày hôm nay vẫn chưa phải là điểm cuối
.........................thấy buồn hơn.............mệt mỏi hơn
.........................và mong ngày mai đến nhanh hơn......
Càng lớn càng thấy....................ngày xưa, nơi ấy, lúc ấy.......chính là quãng thời gian đẹp nhất!
Vậy là mặt trời dần khuất dạng, bóng tối bắt đầu buông mình, lan tỏa đến tất cả mọi nơi....
Bóng tối mạnh mẽ, bí ẩn,lạnh lùng và cô độc.
Trong ánh sáng, mọi thứ quá rõ ràng, nên đôi khi, ta phải giấu đi một phần con người. Còn trong bóng tối, ta ko cần phải che giấu điều gì cả. Ta sống với con người thật của ta, có thể nắng, có thể mưa, ko bị ai đánh giá, bình phẩm.
Trong bóng tối ta hay cảm thấy cô đơn. Nhưng với những người đã từng phải gặm nhấm nỗi đau tình yêu, thì sự cô đơn của bóng tối thật nhẹ nhàng và thoải mái...................
Ta biết đêm nay.........bóng tối lại về........giọt cafe lại rơi....những kẻ cô độc, những kẻ lang thang.....
Ta, gió, và bóng tối.................như vậy nhé!!
Ngoài kia từng giọt cafe vẫn rơi, thầm ước được là giọt cafe ấy, nhỏ giọt, rơi xuống, tan ra.......đừng quên gió, gió làm cafe rơi nhanh hơn.....làm cafe tan nhanh hơn....
Hôm nay chuột lại chầm chậm chạy trên bảng trắng, chạy để mang theo nhưng nỗi niềm, mỗi ngày đều mang mà sao vẫn còn nhiều đến thế, giàu rồi, giàu to rồi.......vì thế, hãy để nó mang đi nhé, được ngần nào, tốt ngần ấy....!!
Có tiếng mưa rơi, giọt mưa vô hình, giọt mưa đủ mặn để làm xót xa nhưng lại không đủ để xóa đi sự vô vị......cần điều gì hơn thế nữa, đợi đến khi khoác lên mình chiếc chăn cuối ngày, để nhắm mắt, để cafe kéo vào màn đêm ấy và không nghĩ, không buồn nữa.....
Rồi sẽ mưa hay sẽ nắng............................?
Cảm giác ấy lại ùa về, khi đứng trước 1 không gian bao la, ngồi, đờ đẫn, mặc mọi ánh nhìn, mặc thời gian, mặc gió, mặc cho cuộc sống vẫn nhảy múa trước mắt, nhìn mà không nhìn, nghe mà không nghe, cứ lặng yên như thế......ngẫm nghĩ vẩn vơ, mất 1 chút thời gian để mua 1 khoảnh khắc yên bình. Đáng giá!
Lại 1 cái kết không hậu.........câu chuyện đến giờ sao buồn quá, nghĩ lại đã không làm đúng cách, không chọn lựa sáng suốt, tự chuốc ưu phiền, tự khoác lên người 1 màu ảm đạm..........muốn gấp lại, muốn giở thật nhanh các trang sách, nhưng không được, qui tắc không cho, can đảm không có.......bất lực!
Mưa nhé, khó đấy , cố sẽ được, nhưng không muốn..........Mưa rơi nhưng lại đọng lại nơi đó, không mất đi được, rồi 1 ngày bốc hơi, 1 ngày ngưng tụ, 1 ngày thăng hoa và nhiều ngày rơi xuống......lúc ấy còn có thể cố nữa không?
Vậy nắng đi, nắng sáng sủa, tươi mới, nắng nghị lực, nắng mạnh mẽ. Cũng không xong, giả tạo quá, quãng đường còn dài, còn cần nhiều cái nắng giả tạo ấy, nên tiết kiệm để dùng dần......
Thêm 1 dấu chấm nữa cho lựa chọn lần này.
Hôm nay mới phát hiện ra 1 điều, trước đến giờ bàn tay ấy vẫn cố với, càng với càng xa, xa dần, xa dần, đến bây giờ, trong không gian mịt mờ ấy, mắt nhìn không rõ, tai nghe không thông, mệt mỏi, mới nhận ra tay mình thật nhỏ bé, quá nhỏ để với được, để giữ được, để nắm chặt lại.......không bảo vệ được điều quí giá, không còn những bí mật...........cạn kiệt niềm tin, cạn kiệt hi vọng
Ước được là ngày mai, đừng là hôm nay, càng không phải hôm qua, dẫu mù mịt, dẫu không phải gram xanh ưa thích, nhưng hãy là ngày mai, hãy là đoạn kết, sợ chờ đợi, sợ nghe tiếng thời gian chạy trong đầu.......
Dừng chưa.......mệt chưa...............nhẹ nhàng chưa?
Chiếc bóng đổ trên tấm gương trần, rõ ràng rất nhẹ mà lại rất nặng, vậy là vẫn còn đó, vẫn chưa thoát ra khỏi mê cung....
Hay là cũng vỡ, vỡ đi rồi tan ra, giống như ước mơ ngày ấy, cũng đã rất kiên cường nhưng kết quả vẫn chẳng khác gì....giá mà được như thế, tiếc rằng quá trớ trêu, ước mơ thì cố giữ mà vẫn vỡ, còn hiện thực cố để vỡ thì .................vậy đấy!
Chấm dứt ở đây nhé, hay vẫn cố chấp để đợi đến ngày ấy, đợi đến khi nhìn thấy giàn hoa tung bay trong gió, thấy nụ cười hòa với nắng, thấy vạt trắng buộc chặt tay thì mới thôi. Mà kệ đi, sao cũng được, dẫu sao giờ cũng chẳng còn sức mà lựa chọn........
Càng lớn càng thấy ngày xưa thật nực cười
Càng lớn càng thấy những ước mơ quá khứ quả ngu ngốc
Càng lớn càng thấy mình đã hi vọng quá nhiều............
.........................thấy thất vọng ngày hôm nay vẫn chưa phải là điểm cuối
.........................thấy buồn hơn.............mệt mỏi hơn
.........................và mong ngày mai đến nhanh hơn......
Càng lớn càng thấy....................ngày xưa, nơi ấy, lúc ấy.......chính là quãng thời gian đẹp nhất!
Vậy là mặt trời dần khuất dạng, bóng tối bắt đầu buông mình, lan tỏa đến tất cả mọi nơi....
Bóng tối mạnh mẽ, bí ẩn,lạnh lùng và cô độc.
Trong ánh sáng, mọi thứ quá rõ ràng, nên đôi khi, ta phải giấu đi một phần con người. Còn trong bóng tối, ta ko cần phải che giấu điều gì cả. Ta sống với con người thật của ta, có thể nắng, có thể mưa, ko bị ai đánh giá, bình phẩm.
Trong bóng tối ta hay cảm thấy cô đơn. Nhưng với những người đã từng phải gặm nhấm nỗi đau tình yêu, thì sự cô đơn của bóng tối thật nhẹ nhàng và thoải mái...................
Ta biết đêm nay.........bóng tối lại về........giọt cafe lại rơi....những kẻ cô độc, những kẻ lang thang.....
Ta, gió, và bóng tối.................như vậy nhé!!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)